Tôi nhìn giữa không trung nơi Giải Trĩ cùng Cùng Kỳ biến mất, trong lòng lạnh lẽo.

Thật vất vả mới gặp được cơ hội, thật vất vả mới chế trụ được Cùng Kỳ, vậy mà tự nhiên canh ngay lúc chúng tôi lơ đãng thì chạy đi mất.

Tôi quay đầu lại nhìn xem đỉnh núi trống rỗng này, nhìn lại Nam Cung Phi Yến, vẻ mặt bất đắc dĩ, nàng cũng nhìn tôi, trên mặt lại là ý cười.

Tôi không khỏi tức giận, đến lúc này rồi nàng còn có thể cười được nữa, chắc không tim không phổi hả?

- Em nói chị cười cái gì nha, lúc này Cùng Kỳ chạy, xem như em uổng phí công sức rồi, mau mau phụ một tay mang em đi xuống núi, để em nghĩ biện pháp khác.

- Hình như em rất là để ý Cùng Kỳ, chẳng lẽ trừ bỏ Cùng Kỳ thì người khác cũng không được? chẳng hạn như Giải Trĩ quân* vừa rồi, không phải cũng có thể sao?

(* quân là một cách tôn xưng với người khác)

- Nó? Nó cũng không phải ác thú nuốt quỷ, chẳng lẽ ác quỷ địa ngục còn có thể sợ nó?

- Vừa rồi còn tưởng rằng em rất thông minh đấy, không nghĩ tới vẫn cứ ngốc nghếch như thế, em không nghĩ tới Cùng Kỳ có thể nuốt ác quỷ, nhưng mà vừa mới rồi Giải Trĩ thiếu chút nữa xử lý luôn Cùng Kỳ, chẳng lẽ lại không có tư cách đối phó với một ác quỷ địa ngục hay sao?

Ồ? Hình như lời chị ấy nói rất đúng, tôi gãi gãi đầu, vẻ mặt mơ hồ, như thế nào vừa rồi tôi không nhớ tới, khó trách sau khi Giải Trĩ nghe tôi nói xong lại làm vẻ mặt khinh thường, còn tiếp tục muốn xử lý Cùng Kỳ, chẳng lẽ là nó tính toán chính mình tự mình ra trận, đi diệt trừ ác quỷ địa ngục sao?

- Ai, nói cái gì đều muộn rồi, bây giờ người ta cũng đi mất rồi.

- Ai nói nó đi rồi, cái đứa em ngu ngốc này, quay đầu lại sau lưng nhìn một cái thử xem.

Nam Cung Phi Yến bỗng nhiên chỉ vào phía sau lưng tôi, tôi sửng sốt, quay đầu nhìn lại. Ý! Tức khắc tôi kinh ngạc, thấy vừa rồi Giải Trĩ quân mới biến mất sau đám mây, cư nhiên lại chân đạp tường vân năm màu, nhẹ nhàng tự nhiên bay trở về, hơn nữa, đã lập tức đến đỉnh núi……

Tôi không khỏi vui mừng, tiến lên phất tay hô lớn.

- Chúng tôi ở chỗ này.

Không nghĩ tới Giải Trĩ không để ý đến tôi, mị mị kêu vài tiếng, lại bay nhanh vài vòng trên đỉnh núi, tôi tập trung nhìn vào, thì ra là nó đi gom những cục đá lung lay sắp rớt xuống ven đỉnh núi lại chính giữa.

Tôi không chỉ có âm thầm gật đầu, tố chất của thần thú chính trực này rất cao, cục đá bừa bãi cũng nhớ rõ sửa sang lại một chút, để tránh cục đá rơi xuống sơn cốc làm bị thương đến người khác. Đương nhiên, trong núi này cũng không có dân cư, nhưng mà lỡ đâu đập đến người chim nhỏ thú rừng, hoa cỏ cây lá, như vậy cũng không tốt lắm.

Làm tốt hết mọi việc, sau đó Giải Trĩ mới nhảy nhót chạy tới, thu lại mây mù dưới chân, vẻ mặt ngạo kiều đứng ở đối diện tôi, bình tĩnh nhìn tôi, trong lỗ mũi phun khẩu khí, bộ dáng giống như hơi có bất mãn, lại mị mị kêu vài tiếng, sau đó lại nhìn chằm chằm tôi, giống như có cái gì muốn nói với tôi vậy.

Xem ra nó là không thể đuổi theo Cùng Kỳ, trở về đây là muốn xả cơn tức giận đây, tôi thật cẩn thận mà bồi cái gương mặt tươi cười cho nó, cũng không dám hé răng, quay đầu lại nhỏ giọng hỏi Nam Cung Phi Yến.

- Nó nói gì, chị mau phiên dịch giúp em đi

Đều nói giữa thú với nhau đều có tiếng nói chung, Nam Cung Phi Yến cười một cái, cũng nhỏ giọng nói.

- Nó hỏi em, phòng ở của nó đâu?

- Phòng ở?

Tôi lập tức liền nghĩ tới thứ nó chỉ chắc là miếng Ngọc Tì Hưu kia, thì ra nó thật sự đem miếng ngọc kia trở thành phòng ở của nó? Chắc ngất mất, bây giờ là thời đại nào rồi mà ngay tới cả thần thú cũng có phòng.

Muốn nói miếng Ngọc Tì Hưu kia vẫn luôn ở trong túi Càn Khôn trên người tôi, nhưng mà bây giờ nữ quỷ Lam Ninh đang ở đó, tôi cũng không thể nào đuổi người ta đi được, lại nói lỡ đâu Giải Trĩ quân chỉ là tới gặp tôi để đòi phòng ở, tôi đem Ngọc Tì Hưu đưa cho nó, nó cầm xong liền chạy thì làm sao bây giờ? Không được, tôi phải nghĩ cách lừa gạt nó, để nó đi theo tôi.

- Ách, là chuyện phòng ở sao, cũng chính là miếng Ngọc Tì Hưu, chính xác là đang ở trong tay ta, nhiều năm như vậy ta trước sau cất giữ nó, chính là hy vọng một ngày kia tới khi ngươi trở về, có thể đưa lại cho ngươi. Cho nên, ta vẫn luôn là coi như bảo bối mà bảo quản, căn bản không mang trên người. Như vậy đi, ngươi cứ đi trở về với ta, sau đó ta lại đem phòng ở của ngươi trả lại ngươi, như thế nào?

Tôi cẩn thận tìm từ thích hợp, thử nói chuyện với nó, hơn nữa tuy rằng nói là lừa gạt nó, nhưng tôi cũng không dám nói dối, ở trước mặt thần thú có thể phân biệt đúng sai thiện ác, nếu mà tôi dám nói dối, nó lập tức có thể phân biệt được, sẽ đem tôi trở thành người xấu, một sừng húc chết tôi đấy.

Cho nên, lời nói của tôi đều là thật sự, nửa câu nói dối đều không có, hơn nữa miếng Ngọc Tì Hưu hiện tại cũng đích xác không ở trên người tôi, nó ở trong túi Càn Khôn mà.

Giải Trĩ quân híp mắt nhìn tôi, hiển nhiên cũng không phát giác là tôi đang lừa nó, gật gật đầu, bốn vó đạp lẹt xẹt, bộ dáng rất là vui mừng, bỗng nhiên hướng về phía tôi lúc lắc đầu, lại kêu vài tiếng.

Tôi lại lần nữa quay đầu lại hỏi Nam Cung Phi Yến.

- Đồng chí phiên dịch, nó lại nói gì?

Nam Cung Phi Yến nhấp miệng cười nói.

- Nó nói là em mau đưa nó xuống núi nhanh đi, đi tìm phòng ở của nó đi.

Tâm tình tôi lập tức tốt lên, bước đầu tiên dụ dỗ thần thú đã thành công!

- Được rồi được rồi, chúng ta đi bây giờ đi, Giải Trĩ quân, chúng tôi đi ở phía trước dẫn đường, ngươi theo sau phải đuổi kịp đó.

Nói xong tôi liền lôi kéo Nam Cung Phi Yến muốn nàng mang tôi phi đi xuống, ai ngờ Giải Trĩ dùng sức lắc lắc đầu, bỗng nhiên đi đến trước người tôi, tự nhiên bốn vó uốn lượn, thân thể liền lùn đi một nửa.

- Này ý gì đây……

Tôi trợn mắt há hốc mồm, chẳng lẽ đây là muốn tôi cưỡi lên nó mà đi? Cái này không được tốt lắm, tao giống như cũng không phải rất quen thuộc với ngươi lắm nha Giải Trĩ quân.

Nam Cung Phi Yến thấp giọng nói ở bên tai tôi.

- Nó để cho em cưỡi lên người nó, em cũng đừng khách khí, đây là đặc tính thần thú Giải Trĩ, trên thực tế nó phi thường nhân từ thuần khiết, đặc biệt thích người thiện lương chính trực, tương truyền quá khứ Nghiêu đế phát hiện Giải Trĩ, đem nó về trong cung, ở trong triều đình, mỗi khi nó nhìn thấy người trung tâm chính trực, liền phủ phục dưới chân vui mừng an tường. Mà nhìn thấy người gian nịnh, liền tiến lên dùng mọt sừng của nó ra sức mà húc. Phân biệt thiện ác rõ ràng, cho nên bây giờ nó thích em, liền nguyện ý tiếp cận em, nguyện ý vì em làm việc.

Tôi bừng tỉnh rõ ràng, hoá ra Giải Trĩ quân này thiện ác phân minh tới tình trạng này luôn rồi, thích người như thế nào cũng được, không thích người thì trực tiếp húc cho chết.

Nói như vậy, nó đã nhận định tôi là một người tốt thiện lương? Hắc hắc, cảm giác này thật ra cũng không tồi.

Vì thế tôi liền cẩn thận ngồi lên người nó, đôi tay lại khẩn trương không biết để ở đâu cho được, khi tôi còn nhỏ cũng đã từng chơi cưỡi ngựa, nhưng mà loại chuyện cưỡi thần thú như này, nằm mơ cũng chưa nghĩ tới, rất khẩn trương nha.

Giải Trĩ đứng lên, bỗng nhiên quay đầu lại quơ quơ cổ, trong lỗ mũi lại phun khẩu khí, nhìn dáng vẻ tựa hồ là muốn tôi ôm lấy nó cổ, tôi do dự rồi cũng không khách khí nữa, nếu nó bảo tôi ôm, vậy cứ ôm đi.

Tôi ôm chặt cổ Giải Trĩ, hai chân cũng kẹp chặt, Giải Trĩ kêu lên một tiếng vui mừng, dưới chân lại nổi lên mây mù, bốn vó đạp không, cứ như thế mà bay lên không trung.

Nam Cung Phi Yến thấy vậy tức khắc cảm thấy thú vị, cũng cười khanh khách lên, Giải Trĩ quân này vẫn luôn hờ hững với nàng, nhưng cũng không tỏ vẻ phản cảm, lúc này thấy nàng cười to, lập tức lại hét to vài tiếng, ngữ khí rất là uy nghiêm, giống như là đang hạ mệnh lệnh.

Nam Cung Phi Yến cũng nhẹ nhàng bay người lên, cười khanh khách nói.

- Giải Trĩ đại nhân phát uy, mệnh lệnh tiểu hồ ly đi phía trước dẫn đường, tiểu hồ ly tuân mệnh.

Nàng lăng không thi lễ vạn phúc với Giải Trĩ, Giải Trĩ lại ngẩng đầu lên, dáng vẻ rất là đắc ý, sau đó Nam Cung Phi Yến không hề do dự, nhìn phương hướng, cả người nhẹ nhàng bay lên.

Giải Trĩ quân đạp khởi mây mù, bốn vó lao nhanh, theo phía sau Nam Cung Phi Yến, bay về hướng thành thị phương xa.

Đang ở trên lưng thần thú Giải Trĩ, tôi vừa khẩn trương vừa hưng phấn, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang nói không nên lời.

Trước đây lúc đi lên núi, tôi chưa bao giờ nghĩ tới, lại ở chỗ này gặp được thần thú Giải Trĩ mấy năm trước từng có gặp mặt một lần, cũng không nghĩ tới còn sẽ đồng thời gặp được Cùng Kỳ một trong bốn đại ác thú thời kỳ thượng cổ, càng thêm không nghĩ tới, cư nhiên có thể cưỡi thần thú trở về, đây quả thực chính là thiên đại phúc duyên cùng tạo hóa.

Mà đồng thời, lòng tôi cũng rất là thấp thỏm, hiện tại nó cùng tôi đi trở về, bất quá đó là đi tìm lại phòng ở của nó, sau khi trở về chắc chắn tôi phải đưa Ngọc Tì Hưu cho nó, đến lúc đó, nó lại muốn chạy đi thì làm sao bây giờ?

Tiếng gió xẹt qua bên vành tai, cảnh vật dưới chân bay vút, tôi nhìn một màn này, không biết sao lại bỗng nhiên nhớ tới ngày đó trong bức tranh cổ kia, là cỡ nào tương tự.

Sơn xuyên con sông, bầu trời trong vắt, giống như sơn thủy trong cổ họa sơn thủy, giờ khắc này tôi như ý thức được cái gì đó, vội tập trung tinh thần lực, nỗ lực cảm thụ tất cả những cảm giác kỳ diệu mà thiên nhiên mang lại cho tôi, chậm rãi tôi cảm thấy tôi như dung nhập vào trong đó, trong phút chốc dường như tôi biến mất, thần thú Giải Trĩ dưới thân cũng đã biến mất, tất cả vạn vật đều dung nhập vào trong thiên địa.

Trời đất này mênh mang, phảng phất vận mệnh chú định có một lực lượng to lớn bàng bạc, làm chúa tể của tất cả. Tôi chỉ như một hạt gạo nhỏ bé trong chốn trời đất này, rồi lại giống như chính mình là trời đất này.

Trong mông lung, giữa không trung bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều hạt bụi nhỏ bé, từ bốn phương tám hướng vọt tới, phía sau tiếp trước chui vào thân thể của tôi, mà bên trong thân thể tôi, cũng có rất nhiều vật chất như thế, hai thứ tương giao, giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, càng ngày càng mạnh.

Dần dần, tôi cảm giác được trong cơ thể có biến hóa, cả người giống như đều trở nên trong suốt tinh sáng, một nguồn lực lượng không thể tả như có như không, dường như đang lặng lẽ phát sinh.

Nhưng mà nhưng vào lúc này, phía trước bỗng truyền tới giọng nói của Nam Cung Phi Yến.

- Chúng ta đến rồi!

 

0.16087 sec| 2432.195 kb